Tuesday, August 28, 2012

Cakes


...I have never seen such beautifully decorated cakes as the ones I see at this bakery. Their decorations are very classy and aesthetic, not with loud colors as the ones we usually see. The most special thing is that their cakes are covered with a thin layer of something like flour or fine sugar. The color of this layer matches the colors of the flowers and decorations. The rose petals, leaves, and other decorations are made by sugar icing. I don’t know how the French chef does it but it looks like glass. It is because of the glass-looking roses that all the cakes look very elegant. They know that their cakes are very beautiful and special. Every time they are done with a cake, they excitedly gather to take pictures before bringing the cake upstairs.”
“How delightful! I wish I worked there so I could learn how to decorate cakes.”
“It’s not possible. Don’t think it’s easy to obtain their secret. Every time the sugar icing is made, the French chef closes the door. No one knows what ingredients he uses for the glass-looking roses. He waits until he’s done making them before he delivers the rose petals or leaves to the chief of the decoration section. For a particular cake, the chief only chooses the design and picks a box with the velvet lining that matches the design and color of the cake.”
“Do they ever let you try a piece of any cake?”
“No way, honey. They’re very professional. They never make a mistake on a cake to give it to employees. They don’t make cakes fast enough for their customers, how can they have any for employees? Besides, all the cakes they make are ordered for special occasions like Christmas, birthdays, weddings, or parties...
“I understand. Such fancy restaurants are not for us. I thought if they let you taste a cake then you could describe it to me, but it’s okay that you didn’t. I don’t need to eat expensive cakes or food reserved for the rich. We just need to have enough money to raise our son in the Philippines.”
I just said that to conclude our conversation, but I often saw the elegant cakes that my husband described to me each day in my dreams. Sometimes I saw a tower of choux à la crème in an elegant light coffee color dotted with a darker chocolate color. Sometimes I saw a large heart-shaped cake with a simple glass-looking rose on a tray lined with red velvet. Sometimes I saw logs of bûche de Noël and cakes shaped like Christmas trees. And then sometimes I saw water everywhere, but this time instead of waves, I saw floating pots and pans and the two wet hands with fingers full of sores of my husband’s.

This piece is an excerpt from the book Unforgettable Kindness translated from Nhng Tm Lòng Nhân Ái by Cung Th Lan.

 ...Anh chưa từng thấy cái bánh kem nào trang hoàng đẹp như mấy cái bánh chỗ anh làm đâu em. Lối trang hoàng của họ rất nghệ thuật và trang nhã chứ không phải màu mè như mấy cái bánh kem mình thường thấy đâu. Đặc biệt nhất là bánh của họ thường được phủ mỏng bởi một lớp bột hay đường mịn gì đó. Màu của lớp mỏng này thường tiệp với màu của hoa và các kiểu trang trí. Đặc biệt nhất là các cánh hoa hồng, lá hay các vật trang trí khác  làm bằng kem đường. Không biết ông người Pháp làm thế nào mà  trông chúng giống như thủy tinh. Cũng nhờ các cánh hoa hồng trong như thủy tinh này mà cái bánh nào cũng thấy sang cả. Mấy ổng biết các kiểu bánh của mấy ổng đẹp và đặc biệt nên mỗi lần làm xong một kiểu bánh là mấy ổng xúm xít chụp hình trước khi đưa bánh lên tầng trên”.
“Thích thật! Phải chi em được làm ở đó thì em học lóm cách trang trí bánh.”
“Không được đâu em. Dễ gì mà ăn cắp nghề của người ta! Mỗi lần làm kem đường là tay người Pháp đóng cửa phòng kín mít. Đố ai mà biết ổng dùng cái thứ gì cho mấy cái hoa hồng thủy tinh. Mỗi lần làm xong, ổng mới đem mấy cái đĩa có các cánh hồng hay lá ra ngoài phòng giao cho ông trưởng nhóm thợ trang hoàng vào trong bánh. Ông này thì thường chỉ đạo cách trang hoàng, và chọn hộp có lót lớp vải nhung tiệp màu với kiểu và màu của từng loại bánh.”
“Có khi nào họ cho anh thử miếng bánh nào không?”
“Không đâu em. Họ làm nghề lắm. Làm gì có chuyện bánh hư để cho thợ. Bánh của họ không kịp giao cho khách lấy đâu của thừa mà cho mình ăn. Hơn nữa, bánh trong tiệm toàn là bánh ổ cho Giáng Sinh, sinh nhật, đám cưới hay các thứ tiệc tùng chứ có phải các loại bánh ngọt nho nhỏ như mình thường thấy ở tiệm Hưng Hoa ở Nha Trang đâu...
“Em hiểu chứ. Những chỗ sang như vậy đâu phải là chỗ dành cho tụi mình. Em tưởng là họ cho anh nếm thử thì tả cho em nghe, không thì thôi. Bánh hay thức ăn đắt tiền chỉ dành cho người giàu có và sang trọng chứ mình ăn làm gì. Chỉ cần có tiền để nuôi con ở Phi là đã may mắn lắm rồi.”
Tôi đã nói vậy khi kết thúc cuộc nói chuyện với anh nhưng trong giấc mơ của mình, tôi thường thấy những chiếc bánh sang trọng mà anh tả mỗi ngày. Có khi tôi thấy một tháp bánh choux à la crème với màu cà phê trang nhã và những chấm phá màu chocolate, có lúc tôi lại thấy một cái bánh trái tim với cái hoa hồng bằng thủy tinh đơn giản trên cái khay nhung đỏ, có lúc tôi lại thấy những cái Buche De Noel và những cái bánh cây thông. Rồi tôi lại thấy rất nhiều nước nhưng lần này tôi không thấy những cơn sóng mà chỉ thấy toàn nồi niêu xoong chảo trôi bồng bềnh và hai bàn tay ướt nhẹp với những kẽ tay lở lói của chồng tôi.

No comments:

Post a Comment