Here, there are
many creeks that meander around town; they spring from the edge of the woods or
next to wetlands where houses cannot be built. The small town roads often
traverse these two areas. In the spring, traffic may stop for a deer or two
that nonchalantly emerge from the woods. People enjoy stopping their cars to
watch the deer cross the roads. Cars can easily avoid hitting the deer if they
go slowly because deer are tall and large, unlike quails and ducks. Deer often
get hit when they cross the freeway where cars go fast. On the small roads, one
often sees Mother Quail or Mother Duck taking sweet time leading her brood of
five or six chicks/ducklings across. A trail walker or jogger would run to the
middle of the road to stop traffic with outstretched arms to allow the flock of
birds to pass. In this manner, the flock always arrives safely at the other
side of the road.
The quail chicks
who are as little as tangerines and the ducklings who are as small as lemons
sometimes get lost in the fog; only by seeing the mother and hearing the hoarse
sound she makes to call her young does one know that a flock of birds is
crossing the road. One may have to strain her eyes to see them: little ones
clumping together, pattering along to get to the grass field or the brook on
the other side of the road in search of food. Their mother turns her head after
each step to make sure the little ones are together. Watching these tiny living things twitter behind their
mother, one dreads the possibility that a tomcat would suddenly surface from
somewhere to snatch one away, or that a speedy car would accidently crush the
tiny bodies under its enormous tire – a tire that is a hundred times as large as
the bodies – and the driver would not even be aware of it.
These wild
animals are really fortunate here. In developing countries in Asia, they would no
doubt be snatched up by somebody and then either get fattened up before being
dropped into a cooking pot, or be sold at once at the open market. No one would
be standing in the middle of the road to protect them and help them cross it.
In America, even wild living things are lovingly protected.
December. It is
really cold this year. Cold but beautiful. Streets are decorated and
illuminated with blue and red lights from morning till night, or in commercial
districts, they are illuminated for the entire 24 hours. Christmas lights of
all forms and colors twinkle on every residential rooftop, fake reindeer
covered with lights and stars are prominently displayed on front lawns, while Santa
Claus modestly stands somewhat hidden behind some bush. People celebrate the holidays,
bidding farewell to the “old” year that is about to end, and welcoming the new
year. They heap on each other wishes of hopes and dreams. Children are
remembered most, above all. Adults may not buy gifts for each other, but they
buy gifts for children. The children have the promise of getting the gifts they
wanted if they were good girls and boys.
December. In
a certain town. There were twenty families in which parents could no longer
fulfill the wish lists they already obtained from their children or else they
no longer had the opportunity to hand their children presents already wrapped.
The little ones, unlike the chicks and ducklings, had no one protecting them.
They were ripped from the embraces of their parents in the most cruel way, even
more brutally than deaths of ducklings under a car tire in a traffic accident.
The parents took their children to school early that morning, kissed them on
both cheeks, told them to be good and to listen to their teachers. Who could
have known those were the last kisses given to one’s child? The country is at
peace, isn’t it? How can children be mass-killed in a hail of gunfire?
December. In
this town. Someone was driving on a small road by the side of the woods. When
he stopped the car suddenly, cars behind him and from the opposite direction
also stopped. A flock of about twenty ducklings advanced in single file, like
students in line to enter a classroom. The ducklings twittered in excitement,
but stayed in order. Six mother ducks – some walking alongside the ducklings,
some following behind – emitted sounds every so often, as though reminding the
little ones to stay in line. From time to time, the mothers looked to the right
and then to the left to make sure no ducklings stray away. People held their
breaths. They had never seen such a large and beautiful flock of birds. Six
mothers and twenty or so ducklings made it safely to the other side of the
road. Even after they had disappeared into the woods, people still gazed at
their path. Where have they taken each other?
December.
Six teachers knocked at the Gate of Heaven. Saint Peter opened the Gate. Six
teachers presented twenty of their little pupils to God. God took them in His
arms, gave to each teacher, a laurel – and to each child, a pair of angel
wings.
Translated from:
Những
Thiên Thần của tháng Mười Hai
Ở nơi đây có rất
nhiều con suối nhỏ (creeks) len lỏi trong thành phố, những con suối này chạy ra
từ bìa rừng hay sát một vùng đất ẩm ướt (wet land) người ta không xây nhà được.
Những con đường giao thông nhỏ trong thành phố thường hay băng qua hai khu
này.Vào mùa xuân, thỉnh thoảng xe cộ đang đi phải ngưng lại cho một hay hai con
nai từ trong bìa rừng lững thững đi ra. Cái cảnh ngưng xe lại để ngắm nai qua
đường thường là một hình ảnh đẹp và thích thú. Con nai không nhỏ quá, chân lại
cao, cho nên nếu xe đi không nhanh quá thì có thể tránh dễ dàng không giống như chim cút và vịt. Nai
thường chỉ bị tai nạn khi nó băng qua xa lộ, xe không tránh được vì đang đi
nhanh. Cũng trên những con đường nhỏ này, thường gặp bà mẹ cút, hoặc bà mẹ vịt
mang một đàn con năm sáu đứa đủng đỉnh sang đường. Có khi khách bộ hành hay người
đang chạy bộ thể thao buổi sáng quanh đấy nhìn thấy chúng vội vàng chạy ngay ra
giữ đường đứng giang tay chặn xe cộ lưu thông lại cho đàn vịt, đàn cút, đi qua.
Những bà mẹ này bao giờ cũng mang con sang đường rất an toàn.
Những con chim
cút bé xíu chỉ bằng quả quất, hay những con vịt chỉ bằng quả chanh, có khi
chúng lẫn vào sương không nhìn thấy,chỉ nhìn thấy mẹ chúng và cái tiếng khan
khan của mẹ vịt gọi con mới biết là có cả đàn đang sang đường. Nhìn kỹ thì thấy
chúng: bé quá, ríu rít chụm chúm vào nhau băng qua đường để sang bờ cỏ bên kia hay
con suối bên kia tìm thức ăn. Mẹ chúng đi một bước lại ngoái đầu quay lại xem
đàn con có đứa nào lạc ra khỏi đàn hay không? Mỗi lần ngắm cái sinh vật bé tí
kêu chim chíp theo sau mẹ nó, ai cũng hồi hộp chỉ sợ có con mèo hoang nào ở đâu
đó chạy ra vồ một miếng, hay cái xe nào đi nhanh quá không nhìn xuống mặt đường
kịp,thế nào cũng cán phải chúng mà không cảm nhận được, vì chúng tan ngay dưới
cái bánh xe to bằng cả trăm lần chúng.
Mấy sinh vật hoang dã này, ở đây sướng thật! Ở
các nước Á Châu chậm tiến có thể cả mẹ cả con sẽ bị ai đó bắt luôn cả bầy, nuôi
cho lớn một chút rồi cho vào nồi hay mang ra chợ bán ngay. Làm gì có ai đứng ra
bảo vệ cho mẹ con dắt nhau sang đường như thế này. Ở Mỹ sinh vật hoang dã cũng
được yêu thương bảo vệ.
Tháng mười
hai, lạnh quá. Lạnh nhưng mà đẹp, vì đường phố đèn hoa chăng khắp nơi, những ngọn
đèn hoa xanh đỏ thắp từ sáng cho đến đêm, thắp luôn 24 tiếng ở các khu thương mại;
và ở trên hầu hết các mái nhà tư nhân thì đèn giáng sinh chăng lấp lánh đủ mầu,
đủ kiểu, những con nai giả phủ kín đèn sao được bầy trên thảm cỏ trước nhà, ông
già no-en đứng lấp ló trong bụi cây. Người ta ăn mừng lễ hội và ăn tiễn một năm
cũ sắp qua, một năm mới đang tới. Bao hy vọng, ước nguyện được hào sảng tặng
cho nhau. Trẻ con là những phần tử được nhớ đến nhiều hơn ai hết. Người lớn có
thể không mua quà cho nhau, nhưng ai ai cũng mua quà cho trẻ con. Chúng được
ông bà, cha mẹ hứa hẹn cho những món quà chúng thích nếu chúng ngoan ngoãn.
Tháng mười hai, ở
một thành phố kia có hai mươi gia đình đã mang theo trong người cái danh sách
mua quà Giáng Sinh cho con rồi nhưng không còn thực hiện được nữa, hoặc có cha
mẹ đã gói sẵn rồi nhưng không có dịp trao cho con mình. Những đứa bé như con
chim cút, như con vịt tí hon kia không được ai bảo vệ chúng. Chúng bị lấy ra khỏi
vòng tay cha mẹ một cách tàn bạo nhất, tàn bạo hơn cả một tai nạn lưu thông giữa
cái bánh xe và đàn vịt. Cha mẹ buổi sáng đưa con đến trường, hôn con lên hai
bên má, dặn con học ngoan, vâng lời cô giáo. Làm sao biết được đó là những nụ
hôn cuối cùng cho con mình. Đất nước đang thanh bình mà, trẻ thơ làm sao lại chết
tập thể bằng súng đạn được!
Tháng
mười hai có người lái xe trên con đường nhỏ, con đường bên cạnh cánh rừng, bỗng
phải ngưng lại, tất cả các xe đang chạy hai chiều cũng phải ngưng lại theo. Một
đàn vịt có đến hai mươi con bé tí xíu, xếp hàng một, như học sinh xếp hàng vào
lớp, theo sau và bên cạnh chúng là sáu con vịt mẹ. Chúng đi ríu rít nhưng
nghiêm chỉnh, các bà mẹ chúng thỉnh thoảng lại cất tiếng kêu lên, như nhắc nhở
chúng giữ hàng, thỉnh thoảng lại quay sang phải, sang trái xem có mất đứa con
nào không. Mọi người bên đường như nín thở, chưa bao giờ được ngắm một đàn vịt
đông và đẹp như thế. Cả đàn vịt sáu bà mẹ và hai mươi đứa con mang nhau bình an
sang được con đường phía bên kia. Đàn vịt đã đi khuất vào bụi cây của cánh rừng
nhỏ, mọi người còn dõi mắt trông theo. Chúng mang nhau đi về đâu?
Tháng
mười hai, có sáu cô giáo đến gõ cửa thiên đàng. Thánh Peter ra mở cửa, sáu cô
giáo mang theo hai mươi em học trò bé nhỏ vào gặp Chúa. Chúa ôm những đứa bé
vào lòng, trao cho mỗi cô giáo một vòng nguyệt quế và mỗi em bé một cặp cánh
thiên thần.
Trần
Mộng Tú
Tháng
12/2012